Kỷ niệm xưa cứa lòng trăm vết cắt
Rồi lạnh lùng quay gót bước từ ly
Giữa muôn trùng sóng biếc...cánh chim Di
Đôi cánh mỏi làm sao tìm tổ ấm...
Mây lặng lẽ che đời anh bóng mát...
Kẽ lữ hành cô độc chốn xa xăm
Đêm từng đêm dìu dặt khúc nguyệt cầm
Ngàn tinh tú đưa mắt nhìn... ngơ ngẩn
Em có thấy đời vẫn còn vị mật
Bóng trăng ngà đâu khuyết đến tàn Thu
Người nơi này kẻ mãi tận đâu đâu
Vần thơ bắt nhịp cầu miền hư ảnh
Trời ja pan...Đông lại về buốt lạnh
Kẻ cô hành da diết nhớ quê hương
Sương tuyết rơi mù mịt khắp nẻo đường
Lòng hiu quạnh tựa song buồn lay lắt
Bởi vụn về nên tình đâu đi mất
Thì đã đành tan hợp...dẫu rằng đau
Kỷ niệm ngày nào... một góc nhỏ chôn sâu
Và đón nhận tia nắng hồng nhỏ bé
Đêm chơi vơi...dịu dàng thôi gió nhé !
Bóng người xa ...lạnh lẽo giữa Đông hàn
Mây dịu dàng trao giọt nắng mỏng tang
Chừng có lẽ hợt hời...nhưng rất thật...
Ngủ đi em giữa trời đông gió bấc
Đêm dịu huyền giấc mộng kịp về trao
Nửa không gian...kỷ niệm mối tình đầu
Nửa còn lại...ngọt ngào tình sau cuối...